Chúng
ta có thể ngồi cùng nhau và say sưa lắng nghe đến hết một câu chuyện, thậm chí
là một vài câu chuyện nữa. Chúng ta có thể uống trọn vẹn một cốc nước đầy, ăn một
bữa cơm no. Vậy liệu chúng ta có thể yêu nhau cho đến tận những phút cuối cùng
trên cung đường tình ái?
Không
một ai trong chúng ta biết chắc được chuyện tình cảm sẽ đi đến đâu. Mới ngày
hôm nay thôi còn tay trong tay trên phố, chuyển sang ngày mới lại thấy tình hời
hợt vơi đi ít nhiều. Hôm nay vốn dĩ sẽ là hôm qua của ngày mai, vậy nên mỗi
chúng ta không thể nào biết trước được, điều gì sẽ đến, điều gì sẽ đi, tình cảm
cũng không là một ngoại lệ.
Vậy
mà khi có bên mình những mối quan tâm yêu thương chân thành, một số người trong
số chúng ta lại hiếm khi biết thật lòng trân trọng. Có những người thờ ơ với
tình cảm từ một người khác, có những người chạy trốn rồi mải miết tìm kiếm những
thứ xa xôi. Chúng ta chẳng thể trách ai nếu như một ngày nào đó, khi nhìn lại,
chính bản thân mình nuối tiếc vì những năm tháng trôi qua đã để lỡ một tấm chân
tình.
Và
nếu như, đã tìm thấy yêu thương rồi an nhiên trong tình cảm ấy, hãy níu lấy tay
nhau, hãy giữ nhau thật chặt. Diều nhờ có gió mà bay cao, như sự tự do được
nuôi lớn bằng sự ràng buộc. Người giữ khéo thì níu khẽ, diều chẳng bao giờ bay
mất. Người chưa khéo sẽ lỡ buông tay hoặc níu quá căng làm cho diều bay đi. Rốt
cuộc, không thể trách diều tự cắt đứt dây mà chỉ trách người cầm dây đã không
thể giữ cho diều ở lại.
Nhìn
vào tình yêu của mình, thứ tình yêu mà bạn đang có, tự hỏi nhau rằng đã bao giờ
can đảm níu lấy tay nhau chưa? Nên nhớ một điều, khi yêu, ai cũng muốn có một
tình yêu thật đẹp, để ôm ấp và nâng niu, mãi mãi. Nhưng mỗi chúng ta đều ra sức
phủ nhận, rằng làm gì có điều gì tồn tại mãi mãi với thời gian? Vậy là rơi vào
mâu thuẫn, cứ để tự nhiên cho tình trôi tuột, hững hờ và dại khờ, đến khi mất
nhau rồi, tay buông lơi mới khe khẽ thở dài.
Mỗi
một cô gái khi yêu đều mong mỏi một câu trả lời:
“Anh
có dám yêu em dài lâu?”
Khi
hỏi câu ấy các cô gái đều biết, có thể bạn trai chẳng đủ dũng cảm để khẳng định
một tương lai vững vàng và một viễn cảnh tươi đẹp trong cuộc tình của cả hai.
Nhưng các cô gái đều hy vọng rằng khi trả lời câu hỏi ấy, chàng trai của mình đủ
can đảm để nhìn vào mắt mình, bằng tất thảy dịu dàng và ấm áp, bằng tất thảy
yêu thương trao đi, chỉ để cô ấy ngủ vùi vào hạnh phúc, rồi cái dài lâu kia tự
khắc sẽ kéo dài, đến một ngày xa xôi nào đó, hoặc nó cũng như vô thường, chẳng
còn quan trọng nữa.
Vậy
nên, hãy trân trọng yêu thương trong bàn tay nhỏ, hãy tự nhủ với nhau về một
tình yêu bền chặt, hãy trao đi yêu thương đủ nhiều, hãy sẻ chia và đồng điệu
tâm hồn… Bởi tình yêu cũng chỉ được dệt từ những thứ giản đơn ấy mà thôi.
Cứ
yêu thương nhau đi, đừng ngại ngần gì cả. Với tình yêu cũng giống như khi cùng
nhau kể một câu chuyện, uống một cốc nước hay ăn một bữa cơm. Chỉ cần tinh tế
hơn một chút, quan tâm hơn một chút, và chân thành hơn một chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét