Nếu con người được tạo
ra để sống và tìm kiếm một nửa của mình thì tại sao có người thì quá dễ dàng,
nhưng cũng có người mãi không tìm thấy một nửa ấy? Dù lý do có là gì thì có lẽ
người ta đã quá chú trọng một việc tìm kiếm gần như bất tận mà lãng quên những
tình cảm đẹp khác đang tồn tại xung quanh...
Có quá nhiều thứ ta có
thể tìm thấy chỉ ngay ở cạnh mình, nhưng mắt ta thường trông xa hơn để tìm kiếm
những thứ mà theo ta đã được định mệnh xếp đặt.
Buồn nên nói luyên
thuyên thế thôi, vì cuộc sống vẫn còn nhiều điều thú vị mà dù ngày này không đặc
biệt đối với riêng cá nhân mình, thì nó vẫn đáng để sống cho thật ý nghĩa.
“Tất cả mọi thứ trên đời
không có gì là ngẫu nhiên cả, chỉ có tất nhiên mà thôi”
Có lẽ, bây giờ ta đã biết
chấp nhận là như thế nào thì phải. Ta chẳng còn chì chiết bản thân vì thất bại,
chẳng đố kị, ganh tị khi nhìn người khác thành công, chẳng trách hờn khi người
khác dửng dưng, hời hợt, đơn giản vì ta biết cuộc sống vốn dĩ là thế, làm sao
mà tròn trịa và vẹn nguyên. Ngã rồi cũng phải đứng lên, vì ta chẳng thể quỵ mãi
để trông chờ một ai đó chìa tay ra níu dậy. Đau rồi cũng phải cố tự xoa dịu
chính mình, vì ta chẳng thể ôm mãi một niềm đau mà sống.
Cuộc sống này vốn
dĩ rất đẹp, mọi thứ đều do suy nghĩ của
chúng ta mà thôi. Nguyễn Du có câu thơ rất hay và có ý nghĩa : "Người buồn
cảnh có vui đâu bao giờ", buồn hay vui, thành công hay thất bại cũng đều
do cách nghĩ của chúng ta mà thôi.
Niềm vui không phải ở đâu xa xôi để ta phải
tìm kiếm, niềm vui ở ngay trong chính bản thân mình mà ít khi ta nhận ra được:
Niềm vui là được sống hết
lòng vì gia đình và những người thân yêu của ta.
Niềm vui là mỗi ngày được
nhìn thấy nụ cười ấm áp của mọi người.
Niềm vui là nhận được
những quan tâm chân thành của mọi người.
Niềm vui là được tự làm
tất cả mọi việc theo cảm nhận của mình.
Niềm vui là mỗi tối đi
ngủ không phải đặt báo thức cho ngày hôm sau.
.................
Dừng lại, ngoảnh lại,
ta nhìn con đường mình đã qua, một nụ cười nhẹ cho những gì mình đã trải, có
ngô nghê, có khù khờ nhưng tất cả cũng là một thời để nhớ…
Dừng lại, lặng im, ta lắng
nghe từng thanh âm cuộc sống đang dội vào tai, có êm dịu, có cả dữ dội để rồi
giật mình nhận ra mình đang ở đâu giữa bộn bề cuộc sống này…
Dừng lại, quan sát, ta
cho mình phút giây nhìn thật kĩ tất cả, ai bên ta, ai yêu thương ta, ai cần ta,
và ai ghen ghét ta, để ta biết rằng cuộc sống chẳng bao giờ là một con đường phẳng
phiu…
Dừng lại, ta mỉm cười với
tất cả những gì mình đã và đang có…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét