
Có đôi lúc ta quên mất bản thân mình cần phải học cách chấp nhận tất cả, ngay cả khi chấp nhận một thực tại thương đau hay một quá khứ chua xót...Chỉ cần ngồi lặng yên, tự treo cho mình chiếc chuông gió mộng mơ. Ấy cũng đủ khiến cho lòng hạnh phúc, khiến cho tâm trí bớt chơi vơi theo về lối khác. Hay chỉ là một chút ước ao nhỏ nhỏ trong cuộc sống cũng đủ làm thế giới vui hơn mỗi ngày. Xin bản thân đừng quá gò ép mình, cũng đừng khuỵu ngã quá lâu trên con đường đã chọn. Chỉ cần một chút vui tươi... Để thấy được mình vẫn phải cần hạnh phúc. Đâu phải bước đi trên bao con phố mà không hưởng được chút hương trong muôn vàn hạt bụi. Bụi bám đầy ngườì, tìm cho riêng mình một ghế đá công viên, ngồi và ngêu ngao hát vu vơ. Thế thôi cũng đủ hạnh phúc...Hạnh phúc còn ở đâu xa, khi mọi thứ xung quanh vẫn bình dị. Quên đi lo âu... Nhắm mắt bước qua... Chịu thấu cơn đau... Để rồi khi quay đầu lại tự cho bản thân mình vẫn dũng cảm. Than vãn cũng nhiều rồi... Sao không tìm cho mình chút yêu thương, một chút bình an, thì thôi bản thân chắc cũng đủ hạnh phúc... làm sao có thể định nghĩa thế nào là đủ hạnh phúc...??? Chỉ biết rằng ta phải hạnh phúc, phải vui vẻ, không để mọi thứ xen ngang vào cuộc sống một cách vô nghĩa. Đứng dậy sau bao lần vấp ngã ta vẫn thường tự nhủ bản thân như vậy đấy thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét